10
Ngày hôm đó, sau khi bốc đồng hôn anh ấy, thật ra tôi có hơi hối hận.
Bởi vì tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ yêu đương.
Tôi biết bản thân còn nhiều khuyết điểm: nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, không biết cách quan tâm người khác, đôi khi hơi tùy hứng.
Đêm đó, trước khi ngủ, anh Đái nhắn WeChat cho tôi:
“Ngủ chưa?”
Tôi trả lời:
“Đang chuẩn bị ngủ đây.”
Tôi nhìn khung chat hiển thị “đang nhập…” mãi không dứt, nhưng tin nhắn thì chẳng bao giờ gửi tới. Tôi chờ rồi chờ, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, mở mắt ra, một tin nhắn hiện trên màn hình:
“Em đồng ý làm bạn gái anh chứ?”
Thời gian gửi là 5 giờ sáng.
Tên ngốc này… chẳng lẽ cả đêm cứ loay hoay nghĩ ngợi như thế?
Mắt tôi hơi nóng lên. Tôi lập tức gọi điện:
“Anh không phải thức trắng đêm đấy chứ?”
“À… anh đang định ngủ.” Giọng anh căng thẳng, hơi thở gấp gáp:
“Anh có làm em thức giấc không?”
“Không đâu. Nhưng em nghĩ hay là đợi anh ngủ dậy rồi em trả lời. Em sợ bây giờ mà nói thì anh lại mất ngủ.”
Im lặng một lúc lâu. Rồi tôi nghe thấy một tiếng “rầm” rất lớn.
Sau đó là tiếng anh hít một hơi thật sâu:
“Anh… anh không sao, chỉ là trượt chân ngã xuống sàn thôi, hề hề hề…”
Thật đúng là một tên ngốc đáng yêu.
11
Sau khi tôi và anh Đái chính thức xác nhận quan hệ người yêu, tôi phát hiện anh đã… thay đổi.
Lúc mới quen, anh còn rụt rè, ngại ngùng, mềm mại đáng yêu, thỉnh thoảng mới bộc phát kiểu “tổng tài bá đạo”. Nhưng bây giờ, anh lại có thêm một kỹ năng mới — mặt dày.
Có lần chúng tôi đi chơi công viên giải trí.
Tôi nói:
“Em muốn ăn kẹo hồ lô.”
Anh lập tức phụ họa:
“Anh cũng muốn.”
Nhưng gần đây đi khám sức khỏe, bác sĩ dặn anh phải kiểm soát đường huyết, nên tôi kiên quyết không cho anh ăn.
Tôi quay sang nói với người bán:
“Cho một xiên kẹo hồ lô.”
Bác bán hàng hỏi:
“Có cần thêm một xiên nữa không?”
Tôi đáp:
“Không cần đâu.”
Ngay lập tức, anh quay sang nhìn tôi với vẻ mặt tủi thân:
“Bạn gái không cho ăn.”
Biểu cảm đáng thương đến mức như sắp khóc đến nơi.
Tôi mềm lòng, đưa cho anh một cây kẹo:
“Thôi, ăn một miếng thôi nhé.”
Anh mỉm cười, há cái miệng toang hoác…
Một lần cắn ba viên kẹo liền!
Xong còn nhăn nhở trêu tôi:
“Chính em nói ăn một miếng, chứ có nói miếng to hay nhỏ đâu.”


